Sở Dung thở dài: "Không thể nói được." Phó Niên không nản lòng: "Nếu ba xin lỗi, mẹ có thể tha thứ cho ông ấy không?” Phó Dư vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi tiếp: "Mẹ ơi, ba đã làm gì sai, mẹ có thể tha thứ cho ba không?” Sở Dung nghĩ ba các con không thể nói xin lỗi, anh xem cô như yêu quái cũng không sai. Có thể bạn nhỏ sẽ không sợ hiện tượng siêu nhiên này nhưng sau khi Phó Niên lớn lên, biết được những chuyện xảy ra trên người cô, liệu sẽ còn thân thiết không chút khoảng cách với cô giống như bây giờ không?
Dù không chắc cô có thể thấy Phó Niên trưởng thành.
Cô cười khổ nói: "Niên Niên, vấn đề không nằm ở chỗ mẹ có tha thứ hay là không tha thứ cho ba." Vấn đề ở đây chính là Phó Như Hối có bằng lòng hay không, mấu chốt không nằm ở chỗ cô làm gì, mà là ở chỗ Phó Như Hối nghĩ như thế nào.
Phó Niên, một đứa trẻ thông minh, hiểu rằng dù ba có xin lỗi, mẹ cũng không thể tha thứ. Cậu không khỏi nghi ngờ, cuối cùng ba đã làm gì khiến mẹ muốn rời xa?
"Vậy, nếu như mẹ muốn đi du lịch thì cho con đi cùng mẹ đi. Phó Niên không tiếp tục khuyên Sở Dung nữa bởi vì cậu biết, mâu thuẫn giữa người lớn với nhau, trẻ con rất khó nói chen vào. Nếu như đúng thật là mẹ giận ba vậy thì Phó Niên không thể can thiệp quá nhiều. Cậu tiếp tục: "Mẹ là phụ nữ, đi một mình rất nguy hiểm. Con đi cùng, mẹ sẽ không cô đơn và an toàn hơn.
Sở Dung vừa buồn cười vừa cảm động, lời nói thốt ra từ miệng đứa trẻ là chân thật nhất, cũng lay động lòng người nhất. Phó Niên đã đủ lớn nhưng trong lời nói vẫn chứa mấy phân ngây thơ nhưng cũng chính từ mấy phần ngây thơ này mới khiến cho lời nói của cậu trực tiếp đánh vào lòng người.
[Hahaha tôi khóc luôn rồi, Niên Niên cậu là thân của tôi!]
[Tại sao! Tại sao! Tại sao cậu bé này mới sáu tuổi! Ông trời ơi, ông thật biết trêu đùa tôi đó]]
[Tôi mới mười tám, có thể chờ cậu mười năm nữa. Ì
[Tỉnh lại đi, mười năm sau cậu nhóc vẫn còn là trẻ vị thành niên. ]
"Vậy em cũng muốn đi với mẹ! Anh, sao anh và mẹ lại không cân em?" Phó Dư buồn bã ôm cánh tay Phó Niên, hỏi tại sao không đưa mình theo.
Phó Niên giải thích: "Bởi vì thế giới bên ngoài rất nguy hiểm” "Sao thế? Thế giới bên ngoài chơi rất vui mài" Mọi thứ Phó Dư thấy khi ra ngoài đều là thế giới bên ngoài, mặc dù không giống như lời Phó Niên nói nhưng cũng đúng.
Phó Niên nói: "Em còn quá nhỏ, sẽ bị tổn thương."
"Anh chỉ lớn hơn em một chút thôi."
"Nhưng anh biết nhiều chữ hơn.
"Em cũng biết chữ!"
"Nhưng không nhiều bằng anh.
Phó Dư không biết phản đối thế nào, vì vậy quay lại ôm lấy cánh tay Sở Dung: "Mẹ, mẹ sẽ cho con đi cùng, phải không?” Lần này đến phiên Sở Dung không biết trả lời thế nào. Cô đang quan sát hai đứa trẻ hiếm khi tranh cãi, say sưa đến mức đột nhiên bị Phó Dư hỏi đến khiến cô bối rối không biết nói gì. Trên lý thuyết, cô phải kiên quyết không thể dẫn theo, không chỉ Phó Dư, ngay cả Phó Niên cũng vậy, vả lại cũng không phải thật sự cô sẽ ra ngoài du lịch.
Nhưng vê mặt cảm xúc, cô không nỡ từ chối ánh mắt rưng rưng của Phó Dư.
Sở Dung tin chắc, không ai có thể cự tuyệt Phó Dư.
Cô nói: Mẹ sẽ suy nghĩ thêm.. Phó Dư mừng rỡ: "Con biết mẹ sẽ đưa con đi mài"
Phó Niên cũng nhẹ nhõm thở phào, nói với Sở Dung: "Thật tốt khi mẹ đồng ý." Sở Dung tự hỏi: Vừa rồi cậu tranh cãi với em là để cô buông lỏng cảnh giác sao?
Cô nên cảm phục tình cảm tốt đẹp giữa hai anh em hay khen ngợi sự thông minh của Phó Niên, từ nhỏ đã học được sự ranh mãnh từ cha mình, dễ dàng đoán được suy nghĩ của cô?
Nhưng mà thật sự không cho ba đi cùng sao? Ba ở nhà một mình thật tội nghiệp. Phó Dư vừa tranh đấu cho lợi ích bản thân, vừa không quên cơ hội cho Phó Như Hấi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo